Bài đăng

Có một anh chàng mê viết...

Hình ảnh
Không biết từ bao giờ, việc được viết và chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống đã trở thành phần không thể thiếu trong lịch trình làm việc hàng ngày của tôi. Hiếm lằm mới có ngày tôi không ngồi viết blog trên chiếc máy tính cũ kĩ ở trong căn phòng trọ nhỏ, ngày nào tôi không viết được bài nào đăng lên blog là ngày đó tôi mất vui! Đó có thể là ngày tôi vừa trải qua một ngày làm việc mệt mỏi hay là ngày tôi phải giải quyết công việc ứ đọng, cũng có thể đó là ngày tôi bị bệnh, chứ thật ra tôi mê viết lắm! Ngày còn nhỏ tôi đã từng mơ ước làm nhà văn đó chứ! Tôi nhớ lại rằng từ năm học lớp 3 mình đã bắt đầu viết nhật kí, bài viết đầu tiên trên cuốn nhật kí đó chính là cảm nhận của tôi về ngày đầu tiên được làm lớp trưởng – cũng hãnh diện lắm chứ! 😀 Mà không biết cuốn nhật kí giờ này đâu rồi! Lớn lên chút nữa tôi học văn cũng không đến nỗi tệ, bài làm văn nào mà được đem về nhà làm tôi điều được điểm khá cao vì thường tôi dành có khi cả tuần cho một bài viết, ý thức được văn phong của

Khi tôi viết blog: bình luận quan trọng hơn lượt xem !

Xin chào các bạn, dạo gần đây có khá nhiều bạn nhắn tin hỏi mình qua   Fan Page   rằng LuanBui.com mỗi ngày có bao nhiêu lượt truy cập mà sao thấy bình luận nhiều thế nhỉ. Và sao khi nhận được câu trả lời từ mình thì bọn họ đều có chung một ngạc nhiên: “Sao ít thế nhỉ”! Trên thực tế lượt truy cập của mình thấp tới dã man con ngang, do rất lười Seo và vì   viết blog   cho vui nên cứ viết xong là quăng đại lên có khi còn không thèm đi quảng bá nó ! Một số bạn bảo họ cũng có blog cá nhân ngày 2-3k thậm chí có bạn có blog lên tới hơn 10k truy cập ngày mà sao không thấy ai vào bình luận! Đó cũng là điều dễ hiểu khi mà họ chỉ cố gắng và bằng mọi thủ thuật để lôi kéo người dùng vào trang web của mình, người dùng khi thấy một trang blog với nội dung sao chép hoặc làm nội dung cho có thì họ cũng chỉ xem xong rồi bỏ chạy ! Vài blog lớn và nổi đình nổi đám chuyên về chủ đề kiếm tiền, chém gió quăng bơm cũng không thấy con ma nào vào mà để lại ý kiến ! Bạn cứ nghĩ mà xem khi bạn viết blog mà có nh

Sống chậm…!

Hình ảnh
  Hạnh phúc là một hành trình…! Chỉ khi cô đơn ta mới nhận ra rằng cuộc sống này là cả một hành trình dài để đi tìm người mà mình thật sự yêu thương. Hạnh phúc nhất không phải là ta đã yêu bao nhiêu người mà là khi ta tìm kiếm được một người làm cho ta yêu mãi mãi, suốt cuộc đời! Có bao giờ giữa dòng đời vội vã ta chợt nhận ra rằng mình đã đi “quá vội” trao nhau yêu thương vội vàng quá hay không? Có phải vì quá cô đơn mà ta tạm tìm cho mình một bờ vai? Tôi cũng từng như vậy, sẵn sàng yêu một ai đó chỉ vì mình quá cô đơn. Rồi khi nhìn lại những cuộc tình chóng vánh đã qua, tôi cảm thấy luyến tiếc vô cùng những khoảng thời gian tôi đã dành cho một vài người. Họ cũng như tôi, đến với nhau chỉ vì cô đơn. Rồi xa nhau khi không thể hòa hợp được hai tâm hồn vốn dĩ không thuộc về nhau. Yêu ít thôi..! Vốn dĩ những kẻ yêu nhau nếu một ngày không gặp sẽ cảm thấy như trái đất ngừng quay. Bản thân tôi đã từng gặp không biết bao nhiêu đôi tình nhân đến với nhau rồi chia tay nhau chỉ trong một khoảng

Một chút suy tư…

Yêu em! Anh đã lẫn lộn giữa tình bạn và tình yêu, cái ngày mà anh xa em anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại hối hận đến thế, vì sao ngày xưa anh không nắm lấy đôi bàn tay em, giữ nó lại cho riêng mình. Đã có những lúc anh nghĩ rằng hai chúng ta một ngày rồi sẽ trở thành một đôi tình nhân. Anh và em đã từng có một tình bạn bền chặt và thắm thiết, đến mức anh cứ nghĩ là chúng ta rồi sẽ mãi như thế. Nhưng có một người đã thay đổi người đó là anh. Không biết tự bao giờ anh cứ nhớ mãi cô bạn thân giờ ra chơi cứ hai qua lớp gặp anh tâm sự vu vơ về việc học tập, về mấy đứa bạn cũ, về những kỉ niệm khi hai đứa vẫn còn ở chung dãy trọ. Nhưng có một chuyện mà anh chưa bao giờ hỏi em, em và nó sao lại chia tay vậy? Anh biết lúc đó anh chỉ là một người thay thế, một người mà khi không còn ai đủ tin tưởng để em có thể chút hết nỗi lòng của mình thì em mới tìm đến anh, nhưng với anh đó đã là một điều hạnh phúc. Rồi cứ thế từng ngày trôi qua, anh lại ngày một nhớ nhung về cô gái ấy hàng