Bài đăng

Duyên ngầm...

Hình ảnh
"Cái nết đánh chết cái đẹp" – Vẻ duyên thầm của những người không cần lòe loẹt Người xưa nói không sai: Một cô gái đẹp mà "mất nết" chỉ một lần, có thể khiến trăm chàng trai quay lưng. Nhưng một cô gái bình thường với nét duyên ngầm khẽ tỏa, lại có thể khiến bao người say mê. Và tôi – kẻ đang viết những dòng này – chắc chắn đã từng là một trong số những kẻ si mê ấy. Duyên không nằm ở gương mặt, mà ở cách tỏa sáng Nét duyên của một người con gái không phải thứ có thể đong đếm bằng centimet vòng eo hay độ dài của hàng mi. Nó là thứ ánh sáng ấm áp tỏa ra từ tâm hồn, từ cách họ đối đãi với cuộc đời. Duyên trong cách ứng xử:  Một cô gái biết lắng nghe, không cắt lời người khác, luôn mỉm cười khi nhận một ly nước từ người phục vụ – đó là duyên. Duyên trong sự chân thành:  Không giả tạo, không cố tỏ ra mình hơn người, chỉ đơn giản là sống thật với những gì mình có. Duyên trong sự bí ẩn:  Không phô trương hết tất cả, không khoe khoang trên mạng xã hội, để người ta luôn có l...

Blog cá nhân: Công cụ đơn giản để thông minh hơn, giàu hơn và kết nối bền vững

Tại sao tôi viết blog dù không phải "cao thủ văn chương"? Ngày nay, khi mạng xã hội tràn ngập những status ngắn ngủn và clip "ăn liền", việc sở hữu một blog cá nhân dường như là lựa chọn của những kẻ "lãng mạn lỗi thời" như tôi. Nhưng khoan! Đừng vội nghĩ blog là thứ gì đó quá cao siêu. Thực ra, viết blog dễ như... đăng Facebook, chỉ có điều nó mang lại nhiều lợi ích bất ngờ hơn bạn tưởng đấy!  Từ "dốt văn" thành "ghiền chữ" Bạn biết không, hồi đi học tôi toàn bị cô giáo phê "lủng củng như gà mắc tóc" trong các bài tập làm văn. Ấy vậy mà giờ đây, tôi lại viết blog đều đặn như một thói quen khó bỏ. Bí quyết là gì? Đơn giản là tôi viết theo cách của riêng mình - không cầu kỳ, không trau chuốt, cứ tự nhiên như trò chuyện cùng bạn bè. Viết nhiều thành quen, quen thành giỏi. Giờ đây, khả năng diễn đạt của tôi đã khác xưa rất nhiều. Những email công việc trước đây khiến tôi "đổ mồ hôi hột" giờ có thể hoàn thành trong nháy ...

Sáu năm rồi mới lại làm chuyện **

"Sau 6 năm, tôi bật thời sự 19h - và những gì nhận ra khiến tôi giật mình" Chiều nay về sớm, bỗng dưng tôi làm một việc đã 2.190 ngày không đụng đến: bật VTV1 lúc 19h. Tiếng nhạc hiệu quen thuộc vang lên, bất chợt kéo về cả trời ký ức... 1. Thời mà 19h là "giờ vàng" không thể bỏ lỡ Nhớ hồi cấp 2, cứ 18h55 là tôi đã ngồi bệt trước TV dù bài tập chưa xong. Nhà quê ngày ấy, TV là "cửa sổ thế giới" duy nhất. Cả xóm chỉ 3-4 nhà có TV, nên nhà tôi lúc nào cũng đông khách vào giờ thời sự. Mấy bác hàng xóm vừa xem vừa bình luận rôm rả:  "Ôi dào, hôm nay chỗ cầu Long Biên lại kẹt xe!"  - dù họ chưa bao giờ ra Hà Nội. 2. Khi thời sự không còn là "món chính" 6 năm qua, tôi và cả thế hệ chúng ta đã thay đổi: Từ chờ đợi   →   Lướt nhanh : Giờ chỉ cần vuốt điện thoại là có trăm nguồn tin. Từ tin cậy  →  Nghi ngờ : Mỗi kênh đưa tin một kiểu, khó phân biệt thật giả. Từ tập trung  →  Đa nhiệm : Vừa ăn tối vừa xem TikTok, vừa làm việc vừa nghe podcast. N...

“Cảnh báo” và “kích thích”

Hình ảnh
Xin chào các bạn, tác hại của việc hút thuốc lá thì ai cũng biết điều đó là không cần phải bàn cãi nữa! Tuy vậy trong cuộc sống thường ngày chúng ta vẫn “khó” thoát khỏi cạm bẫy của thuốc lá, một phần vì giáo dục, môi trường sống, thậm chí có đứa bạn tôi “nghiện” là vì khi còn học cấp ba nó đã từng nghĩ hút thuốc là “oai lắm”…! Còn theo tôi công ty sản xuất thuốc cũng có một phần trách nhiệm, thay vì chỉ in hình “cảnh báo” tác hại của thuốc lá lên trên bao thuốc giống như các công ty khác trên toàn thế giới đang làm các doanh nghiệp còn in cả những lời “kích thích” trên cùng một bao thuốc ! Ngoài hình ảnh cảnh báo nay có thêm dòng chữ kích thích… Ở các nước khác trên thế giới người ta thậm chí chỉ in toàn hình ảnh ghê rợn về tác hại của thuốc lá lên bao thuốc, logo của công ty đôi khi họ chỉ để một dòng chữ nhỏ xíu ! Tôi còn nhớ cách đây vài năm có xem một bản tin phỏng vấn một ông chủ tịch công ty thuốc lá nào đó bảo rằng việc gắn hình ảnh cảnh báo lên bao thuốc lá làm giảm doanh thu...

Khi mọi thứ không như kỳ vọng...

Hình ảnh
Không phải bất cứ một điều gì trong cuộc sống này cũng có thể giống như bạn kì vọng vào nó. Sẽ có những lúc công việc, tình yêu, gia đình… không như bạn từng kì vọng. Hầu hết mọi người đều buồn chán, thất vọng với những gì đang xảy ra nhưng cũng có những người mạnh mẽ bước qua những biến cố và đạt được quả ngọt. Vậy điều gì đã làm nên sự khác biệt đó!?  Sự đau khổ đau khổ đôi khi lại đến từ việc bạn kì vọng quá mức vào một thứ nào đó: bạn mong rằng mình sẽ có thật nhiều tiền bạc sau những ngày làm việc vất vả nhưng nó lại không đến! Bạn mong chờ người mình yêu sẽ đáp lại tình cảm của mình bằng một tình yêu tương đương hoặc nhiều hơn nhưng điều đó đã không xảy ra! Phần lớn trong chúng ta sống với phương châm chỉ cảm thấy vui khi NHẬN ĐƯỢC sau khi đã CHO ĐI.  Hạnh phúc thật sự chỉ đến khi con người biết sống vì nhau, biết cho đi mà không mong NHẬN LẠI! Đừng chỉ mong rằng sau khi CHO ĐI rồi một ngày nào đó mình sẽ NHẬN LẠI, phần lớn những kẻ đau khổ trong cuộc sống điều có chung ...

Có một anh chàng mê viết...

Không biết từ bao giờ, việc được viết và chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống đã trở thành phần không thể thiếu trong lịch trình làm việc hàng ngày của tôi.  Hiếm lằm mới có ngày tôi không ngồi viết blog trên chiếc máy tính cũ kĩ ở trong căn phòng trọ nhỏ, ngày nào tôi không viết được bài nào đăng lên blog là ngày đó tôi mất vui!  Đó có thể là ngày tôi vừa trải qua một ngày làm việc mệt mỏi hay là ngày tôi phải giải quyết công việc ứ đọng, cũng có thể đó là ngày tôi bị bệnh, chứ thật ra tôi mê viết lắm! Ngày còn nhỏ tôi đã từng mơ ước làm nhà văn đó chứ! Tôi nhớ lại rằng từ năm học lớp 3 mình đã bắt đầu viết nhật kí, bài viết đầu tiên trên cuốn nhật kí đó chính là cảm nhận của tôi về ngày đầu tiên được làm lớp trưởng – cũng hãnh diện lắm chứ! 😀  Mà không biết cuốn nhật kí giờ này đâu rồi! Lớn lên chút nữa tôi học văn cũng không đến nỗi tệ, bài làm văn nào mà được đem về nhà làm tôi điều được điểm khá cao vì thường tôi dành có khi cả tuần cho một bài viết, ý thức được...

Khi tôi viết blog: bình luận quan trọng hơn lượt xem !

Xin chào các bạn, dạo gần đây có khá nhiều bạn nhắn tin hỏi mình qua   Fan Page   rằng LuanBui.com mỗi ngày có bao nhiêu lượt truy cập mà sao thấy bình luận nhiều thế nhỉ.  Và sao khi nhận được câu trả lời từ mình thì bọn họ đều có chung một ngạc nhiên: “Sao ít thế nhỉ”! Trên thực tế lượt truy cập của mình thấp tới dã man con ngang, do rất lười Seo và vì   viết blog   cho vui nên cứ viết xong là quăng đại lên có khi còn không thèm đi quảng bá nó ! Một số bạn bảo họ cũng có blog cá nhân ngày 2-3k thậm chí có bạn có blog lên tới hơn 10k truy cập ngày mà sao không thấy ai vào bình luận!  Đó cũng là điều dễ hiểu khi mà họ chỉ cố gắng và bằng mọi thủ thuật để lôi kéo người dùng vào trang web của mình, người dùng khi thấy một trang blog với nội dung sao chép hoặc làm nội dung cho có thì họ cũng chỉ xem xong rồi bỏ chạy ! Vài blog lớn và nổi đình nổi đám chuyên về chủ đề kiếm tiền, chém gió quăng bơm cũng không thấy con ma nào vào mà để lại ý kiến ! Bạn cứ nghĩ mà...